Category Archives: News

Người dùng thích vị Pepsi hơn nhưng tại sao lại chọn Coca-Cola?

Hơn một nửa số người được hỏi khẳng định họ thích vị của Pepsi hơn Coca-Cola. Đây quả thực là một điều tuyệt vời phải không? Vậy là Pepsi có cơ hội đánh bại Coca-Cola trên toàn thế giới. Nhưng không. Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.

* Nội dung trích từ cuốn sách “Điều gì khiến khách hàng chi tiền?”, tác giả Martin Lindstrom.

Vào năm 1975, vụ Watergate vẫn còn khiến nước Mỹ bàng hoàng. Margaret Thatcher được bầu làm lãnh đạo đảng bảo thủ ở Vương Quốc Anh. Tivi màu bắt đầu xuất hiện ở Australia. Ca sĩ nhạc rock Bruce Springsteen cho ra đời album Born to run. Và các vị lãnh đạo của công ty Pepsi cho ra đời một chiến dịch quảng cáo rầm rộ mang tên Thách thức Pepsi (Pepsi Challenge).

Chiến dịch này như thế nào? Rất đơn giản, hàng trăm đại lý của Pepsi dựng bàn ghế ở các khu trung tâm thương mại và siêu thị trên khắp thế giới, phát hai cốc nước ngọt miễn phí cho tất cả mọi người đi qua và tò mò dừng lại xem. Một cốc đựng Pepsi, còn cốc còn lại là Coca-Cola. Câu hỏi đặt ra là họ thích vị của cốc nước ngọt nào hơn. Nếu kết quả thu về khả quan như họ hi vọng thì Pepsi có khả năng đánh bại được vị thế độc tôn trong ngành nước ngọt mà Coca-Cola đang chiếm giữ.

Khi phòng tiếp thị của công ty công bố kết quả, lãnh đạo của Pepsi đã rất hài lòng nhưng lại cũng vô cùng bối rối. Hơn một nửa số người được hỏi khẳng định họ thích vị của Pepsi hơn Coca-Cola. Đây quả thực là một điều tuyệt vời phải không? Vậy là Pepsi có cơ hội đánh bại Coca-Cola trên toàn thế giới. Nhưng không. Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.

Trong cuốn sách Trong chớp mắt (Blink), Malcolm Gladwell đã đưa ra một phần lý giải, Pepsi Challenge chỉ là một cuộc thử nghiệm nhanh (Sip Test) hoặc cái mà ngành công nghiệp soda gọi là “Bài test tập trung” (Central Location Test-CLT). Tác giả cho biết Nguyên Giám đốc phát triển sản phẩm mới của Pepsi, Carol Dollard, đã lý giải khác biệt giữa thử nhanh một cốc với việc uống cả lon nước ngọt.

Trong một bài thử nhanh, người ta có xu hướng thích sản phẩm có vị ngọt hơn (trong trường hợp này là Pepsi) nhưng khi họ phải uống cả một lon, thì họ luôn có xu hướng lo ngại về nguy cơ tăng lượng đường trong máu. Đó là lý do tại sao, theo Gladwell, Pepsi thắng thế khi cho khách hàng nếm thử sản phẩm nhưng Coca-Cola vẫn tiếp tục dẫn dắt thị trường.

Năm 2003, tiến sĩ Read Montague, Giám đốc phòng thí nghiệm thần kinh hình ảnh con người, Trường Y Khoa Baylor College ở Houston đã quyết định kiểm chứng lại kết quả của chiến dịch ở mức độ sâu hơn.

Đầu tiên, ông hỏi những người tình nguyện xem họ thích Coca-Cola hay Pepsi hơn. Kết quả gần như chuẩn xác với những gì người ta thu được từ thử nghiệm gốc trước đây, hơn một nửa bỏ phiếu cho Pepsi. Não bộ của họ cũng vậy. Phần hạch hạch trong não bộ những người tham gia đều hoạt động tích cực, đây là vùng não bộ bị kích thích khi chúng ta nếm được mùi vị gây cảm giác thích thú.

Thật hấp dẫn nhưng đó chưa phải là tất cả. Tiến sĩ Montague đã thực hiện giai đoạn 2 của thử nghiệm. Ông quyết định cho tất cả đối tượng tham gia thử nghiệm biết trước là họ sẽ uống Pepsi hay Coca-Cola. Kết quả là: 75% người được hỏi khẳng định họ thích Coca-Cola hơn.

Một thương hiệu gắn kết chúng ta về mặt cảm xúc sẽ luôn chiến thắng ở mọi thời điểm.

Bên cạnh hoạt động của vùng hạch hạnh nhân, dòng máu còn chảy qua phần vỏ não dưới trán, nơi chịu trách nhiệm xử lý suy nghĩ ở cấp độ cao hơn và nhận thức ở cấp độ sâu sắc hơn. Hai khu vực của não bộ đã tham gia vào cuộc chiến thầm lặng giữa lý trí và cảm tính. Trong cuộc giằng co ấy, xúc cảm đã nổi lên đè bẹp câu trả lời lý trí nghiêng về Pepsi. Đó chính là khoảnh khắc Coca-Cola giành chiến thắng.

Tất cả các yếu tố tích cực liên quan đến sản phẩm Coca-Cola của đối tượng tham gia thử nghiệm (lịch sử hình thành, logo, màu sắc, thiết kế, mùi vị, tuổi thơ, kỷ niệm với Coca-Cola, quảng cáo,…) đã đánh bại lý trí và ý thích hương vị Pepsi của họ. Tại sao lại như vậy? Bởi vì các cảm xúc chính là cách mà bộ não chúng ta giải mã giá trị sự vật. Một thương hiệu gắn kết chúng ta về mặt cảm xúc sẽ luôn chiến thắng ở mọi thời điểm.

Một lần nữa, kết quả thu được cho thấy tác động khủng khiếp từ cảm xúc đối với mỗi quyết định đưa ra hàng ngày. Như George Loewenstein, một nhà kinh tế học hành vi của Đại học Carnegie Mellon khẳng định: “Hầu hết bộ não của chúng ta được điều khiển bởi một quá trình tự động, bởi suy nghĩ cân nhắc có chủ tâm. Rất nhiều điều xảy ra trong não bộ hoàn toàn cảm tính, không thể nhận thức được”.

Chiến dịch bí mật của con rể giúp Trump lên đỉnh cao quyền lực

Jared Kushner tổ chức một chiến dịch dữ liệu bí mật nhằm giúp bố vợ tranh cử hiệu quả nhất với chi phí thấp nhất.

Jared Kushner là người đóng vai trò chủ chốt trong một chiến dịch dữ liệu bí mật, phức tạp góp phần giúp bố vợ, tỷ phú Donald Trump, giành thắng lợi cuối cùng trong cuộc đua vào Nhà Trắng, theo Forbes.

Là một người rất kín tiếng, Kushner lần đầu tiên đồng ý trả lời phỏng vấn tạp chí Forbes sau khi ông Trump đắc cử. Trong cuộc phỏng vấn diễn ra ở tòa nhà số 666 Đại lộ số 5, nơi đặt trụ sở công ty bất động sản Kushner, người đàn ông 35 tuổi đầy lịch lãm này kể về những nỗ lực của mình để tiếp cận với các chuyên gia công nghệ nhằm giúp bố vợ giành lợi thế trong cuộc bầu cử.

“Tôi gọi cho một vài người bạn ở Thung lũng Silicon, những nhà tiếp thị kỹ thuật số giỏi nhất trên thế giới, và hỏi xem họ thực hiện công việc của mình như thế nào”, Kushner tiết lộ. “Họ liền giới thiệu tôi với các nhà thầu phụ”.

Jared Kushner

Từ phải qua: Trump, con gái Ivanka, con rể Kushner. Ảnh: AP.

Sự kín tiếng của Kushner đã tạo được niềm tin với nhiều người, khi họ không muốn ra mặt ủng hộ ứng viên đảng Cộng hòa nhiều vạ miệng Trump. “Tôi đã giúp kết nối quan hệ với nhiều người, bởi họ cảm thấy yên tâm khi nói chuyện với tôi mà không sợ bị rò rỉ”, anh nói. “Nhiều người ở Washington nói rằng nếu họ bị phát hiện làm việc cho chiến dịch tranh cử của Trump, họ có nguy cơ không bao giờ được làm việc cho các chính trị gia đảng Cộng hòa nữa”.

“Tôi đã thuê một chuyên gia rất giỏi về chính sách thuế với hai điều kiện: Chúng tôi không được phép tiết lộ với bất cứ ai rằng ông ấy làm việc cho chiến dịch và ông ấy sẽ được trả thù lao gấp đôi”, Kushner tiết lộ.

“Jared Kushner là bất ngờ lớn nhất trong mùa bầu cử 2016”, Eric Schmidt, cựu CEO Google, người hỗ trợ thiết kế hệ thống công nghệ cho chiến dịch của bà Clinton, nói. “Tôi có thể nói rằng cậu ấy đã thực sự điều hành chiến dịch với nguồn lực gần như bằng không”.

Người chồng của Ivanka Trump – ái nữ của tỷ phú bất động sản – đã học được chiến thuật tập trung vào chi tiết trên Facebook (micro-targeting), để biến mạng xã hội thành một công cụ chủ yếu trong chiến lược hướng tới cử tri của cả chiến dịch tranh cử. Đây được coi là yếu tố then chốt giúp ông Trump truyền tải thông điệp của mình đến cử tri để giành chiến thắng, trong bối cảnh ông không giành được nhiều cảm tình từ báo giới.

Jared Kushner

Jared Kushner. Ảnh: Forbes.

Kushner chính thức đảm nhiệm vị trí phụ trách mảng phân tích dữ liệu cho chiến dịch tranh cử của ông Trump từ hồi tháng 6. Anh tổ chức một trung tâm dữ liệu bí mật với 100 nhân viên ở San Antonio, Texas, nơi được thiết kế “để thống nhất các hoạt động gây quỹ, truyền tải thông điệp và xác định cử tri mục tiêu”.

Không có nhiều kiến thức, kinh nghiệm về truyền thông xã hội, Kushner và đội của mình đã áp dụng chiến thuật “thử và sai” một cách thần tốc trong việc đầu tư vận động tranh cử ở từng bang. Chiến thuật này đã góp phần đáng kể giúp tỷ phú giảm bớt chi phí ở những bang không cần thiết, và được coi là chìa khóa giúp Trump mở toang cánh cửa chiến thắng ở những bang quan trọng như Michigan hay Pennsylvania.

“Chúng tôi áp dụng chiến thuật Moneyball, đưa ra quyết định dựa trên những phân tích tỉ mỉ dữ liệu được ghi nhận, rồi tự hỏi những bang nào sẽ mang lại kết quả tốt nhất về phiếu đại cử tri”, Kushner nói. “Tôi hỏi họ: ‘Làm thế nào để chúng ta truyền thông điệp của Trump tới khách hàng với chi phí thấp nhất?’”

“Chúng tôi không ngại thay đổi, không sợ thất bại. Chúng tôi cố gắng hết sức để làm mọi thứ nhanh nhất với chi phí rẻ nhất. Nếu biện pháp đó không hiệu quả, chúng tôi sẽ loại bỏ nó nhanh chóng”, anh kể lại. “Điều đó có nghĩa là bạn phải đưa ra những quyết định nhanh chóng, khắc phục những điều còn thiếu sót và phát huy những việc hiệu quả”.

Chiến dịch tranh cử của Trump có thể gửi hơn 100.000 quảng cáo tùy chỉnh tới các cử tri đích trong một ngày.

Kushner cho rằng kỹ thuật “học máy” (machine learning) là mấu chốt của thành công trong chiến dịch của anh. Kỹ thuật này tương tự như việc đưa các công ty tiếp thị kỹ thuật số vào một sàn thương mại để họ cạnh tranh với nhau. Những quảng cáo không hiệu quả sẽ bị loại bỏ trong vài phút, trong khi những cái thành công sẽ được tăng cường. Với chiến thuật đó, chiến dịch tranh cử của Trump có thể gửi hơn 100.000 quảng cáo tùy chỉnh tới các cử tri đích trong một ngày.

Chiến dịch của Kushner đưa ra quyết định cuối cùng về hoạt động “đi lại, gây quỹ, quảng cáo, địa điểm vận động, thậm chí là chủ đề diễn thuyết” cho ông Trump, giống như các nỗ lực thu thập dữ liệu dựa trên thuật toán của bà Hillary Clinton.

Tin tưởng tuyệt đối

Với những nỗ lực này, Kushner trở thành cánh tay phải không thể thiếu của Trump trong suốt chiến dịch tranh cử, và rất có thể là trong 4 năm nắm quyền tiếp theo.

Chiến dịch dữ liệu bí mật của Kushner đã góp phần quan trọng trong việc dự báo cho ông Trump những bang chiến trường quan trọng có thể nghiêng về phía ông trong cuộc bầu cử. Kết quả bỏ phiếu cho thấy những dự đoán của Kushner là chính xác, khi ông Trump giành chiến thắng ở một loạt bang chiến trường quan trọng, thu được số phiếu đại cử tri áp đảo, dù kém hơn bà Clinton về phiếu phổ thông.

Kushner đã làm được điều đó bằng một chiến thuật sẽ thay đổi cách thức quyết định thắng thua trong các cuộc bầu cử tương lai ở Mỹ. Tổng thống Obama đã thu được thành công chưa từng có trong việc xác định mục tiêu, tổ chức và động viên cử tri đi bỏ phiếu, nhưng tình hình đã thay đổi rất nhiều trong 8 năm qua, đặc biệt là vai trò ngày càng lớn của mạng xã hội.

Kushner có thể là người thân cận nhất của Trump trong 4 năm tới. Ảnh: Politico.

Bà Clinton đã áp dụng thành công phần nào giáo trình của ông Obama, nhưng bà đã dựa quá nhiều vào truyền thông truyền thống mà bỏ quên chiến trường mạng xã hội. Chiến dịch của ông Trump đã biết cách khai thác mảnh đất màu mỡ này bằng những thông điệp được tối ưu hóa nhờ các dữ liệu mà Kushner thu thập được.

Thành tựu mà Kushner thu được trong chiến dịch tranh cử, cùng với uy tín cá nhân của anh đối với Trump, là nền tảng vững chắc để biến Kushner thành một “nhà môi giới quyền lực” trong 4 năm tới.

“Thật khó để nói hết được vai trò của Jared trong chiến dịch tranh cử”, tỷ phú Peter Thiel, người duy nhất ở Thung lũng Silicon công khai lên tiếng ủng hộ Trump, nhận định. “Nếu Trump là giám đốc điều hành (CEO), Jared chẳng khác nào một giám đốc tác nghiệp (COO)”.

“Các tổng thống Mỹ mà tôi biết đều có một hoặc hai người mà họ tin tưởng tuyệt đối”, cựu ngoại trưởng Henry Kissinger, cố vấn của tổng thống đắc cử về các vấn đề đối ngoại, nói. “Tôi cho rằng Jared chính là người như vậy đối với ông Trump”.

Bill Gates và Richard Branson đều khuyên đừng bỏ qua bút và giấy

Rất nhiều doanh nhân thành đạt có thói quen ghi chép thường xuyên như Richard Branson – tỷ phú sáng lập Virgin – hay Bill Gates – đồng sáng lập Microsoft.

Hai tỷ phú tự thân Bill Gates và Richard Branson có điểm chung là họ đều là những người coi trọng việc ghi chép.

Là người đồng sáng lập Microsoft, Bill Gates nổi tiếng là một trong những người sáng tạo nhất và có những ý tưởng tiên phong về công nghệ. “Mặc dù là nổi tiếng là thiên tài trong lĩnh vực máy tính, Bill Gates vẫn luôn gắn bó với bút và giấy”, Richard Branson – người sáng lập Virgin Group nói.

Cả hai tỷ phú mới đây đã có buổi chia sẻ trên sân khấu tại một hội nghị ở London, và Gates “đã có một bài phát biểu bế mạc… Anh ta rút một vài mẩu giấy từ trong túi ra”, Branson nhớ lại.

“Tôi cảm thấy rất hào hứng khi xem những ghi chép của Bill được viết vội trên một vài mảnh giấy nhàu mà ông mang theo trong túi áo khoác của mình”, Branson nói.

Mặc dù thành công trong hàng loạt lĩnh vực đầu tư, đủ làm bất kỳ một nhà đầu tư sừng sỏ nào phải choáng ngợp (giải trí, viễn thông, hàng không, nước giải khát, y tế, tài chính, đường sắt, du lịch…), tỷ phú người Anh Richard Branson vẫn luôn giữ thói quen đơn giản là ghi nhanh lại những ý tưởng.

Chưa hết, “có rất nhiều lần tôi nhận ra mình người duy nhất trong cuộc họp dùng bút để ghi chép”, ông nói. “Gần đây tôi đã gặp 30 vị giám đốc điều hành trong một cuộc trò chuyện tại một bữa ăn tối về thu hẹp khoảng cách giới tính. Chúng tôi đã thảo luận về vấn đề làm thế nào con người có thể chống lại sự thiên vị tại nơi làm việc bằng cách lên tiếng và đấu tranh cho các đồng nghiệp nữ. Đó là một cuộc thảo luận mở tuyệt vời, đầy đủ các thông tin giá trị; nhưng tôi là người duy nhất ghi chép lại toàn bộ”.

Theo kinh nghiệm của vị tỷ phú này, 99% những người trong vai trò lãnh đạo không ghi chép. Tất nhiên, không phải mọi người đều áp dụng ý tưởng này, vị doanh nhân nói. “Nhưng nó rất đáng để lưu tâm”.

“Có lẽ bộ nhớ của tôi tệ hơn nhiều so với mọi người, tôi sẽ phải mất thời gian để nhớ một lượng lớn thông tin nếu tôi không ghi chép lại. Một ý tưởng không viết ra là một ý tưởng đã mất đi. Khi cảm hứng được khơi gợi, bạn phải nắm bắt nó”.

“Một số công ty thành công nhất của Virgin Group đã được sinh ra từ những khoảnh khắc ngẫu nhiên – nếu chúng ta không ghi chép lại, chúng sẽ không bao giờ xảy ra”, Branson chia sẻ.

Mặc dù Branson và Gates đều thích cách ghi chép truyền thống bằng bút và giấy, nhưng Branson cũng cho rằng ghi chép trên iPad, điện thoại, hoặc giấy kỹ thuật số cũng có hiệu quả. “Không quan trọng bạn chép bằng cách nào – miễn là bạn làm”.

Mắc chứng khó đọc bẩm sinh, ngay từ nhỏ tỷ phú Richard Branson (sáng lập tập đoàn Virgin) đã luyện cho mình thói quen ghi nhớ mọi việc thông qua ghi chép.

Richard Branson từng tiết lộ một trong những công cụ quyền lực nhất mà ông có trong bộ thủ thuật kinh doanh thành công. Trên thực tế, vũ khí bí mật của Branson đề cập tới chính là cuốn sổ tay cũ luôn đi cùng ông tới bất cứ đâu. Diễn đạt mọi suy nghĩ ra giấy, có lần không mang sổ tay, Branson còn viết lên cả hộ chiếu.

Branson đặc biệt ưa thích dùng bút để viết lên giấy hơn là lướt ngón tay lên bàn phím bởi nó không gây phiền phức hay làm ông tập trung trong một cuộc họp.

Nhà sáng lập Samsung: Hành trình đi sau – về trước

Samsung, LG, Huyndai là những cái tên quen thuộc, gắn liền với đời sống thường nhật của không chỉ người dân Hàn Quốc hay châu Á, mà cả với người tiêu dùng toàn thế giới. Những chaebol Hàn Quốc này đã tham gia vào hầu hết các lĩnh vực kinh doanh, đa dạng hóa ngành nghề và mở rộng hoạt động trên quy mô toàn cầu. Và họ đang tiếp tục lớn mạnh.

Trong thế giới kinh doanh, sẽ không thể có những tập đoàn kinh tế hùng mạnh nếu thiếu những người khởi xướng, và quan trọng hơn, nếu họ không phải là những “bậc thầy kinh doanh”. Với 3 tập đoàn kinh tế là niềm tự hào của người Hàn Quốc kể trên, họ là Chung Ju-yung – người sáng lập Tập đoàn Huyndai, Lee Byung-chul – người sáng lập Tập đoàn Samsung, Koo In-hwoi – người sáng lập Tập đoàn LG.

Không ai sinh ra đã mang sẵn định mệnh là một “bậc thầy kinh doanh”. Để đạt được danh hiệu đỉnh cao của người làm kinh doanh ấy, như tất cả mọi người, họ cũng trải qua những chặng đường dài không chỉ gồ ghề mà còn đầy những chướng ngại vật “không thể vượt qua” theo cách nhìn nhận của đại đa số. Điều khác biệt là họ tìm được những bệ phóng mang tên “cơ hội”. Cuốn sách Bộ ba xuất chúng Hàn Quốc (của tác giả Jung Hyuk June) là một cuộc khám phá bản chất của những cơ hội ấy, từ đó tìm ra câu trả lời cho câu hỏi về cách họ – những nhà sáng lập của Samsung, LG và Huyndai – đã nắm bắt và tạo ra cơ hội để vươn tới đỉnh cao.

Cuộc đời và sự nghiệp của ba nhân vật xuất chúng kể trên chứng minh một điều xuất thân hay số vốn khởi nghiệp không phải điều kiện cần để kinh doanh thành công. Chung Ju-yung là con trai một gia đình bần nông. Koo In-hwoi được sinh ra trong một gia đình nho gia thất thế. Còn Lee Byung-chul được cha cho một khoản tiền để kinh doanh nhưng số vốn quá ít ỏi để gây dựng cơ nghiệp ở chốn thị thành như Seoul và Busan.

Giáo sư Ahn Cheol-soo (Đại học Seoul) nói: “Trong lịch sử nhân loại luôn có những cơ hội lập nghiệp mới xuất hiện, người làm ăn đích thực là người có thể tìm thấy các cơ hội mà người khác không thấy để tạo ra những giá trị mới”. Những bậc thầy kinh doanh đã nắm bắt được những cơ hội mà người khác không thấy để bền bỉ đương đầu đạt đến thành quả cuối cùng.

Khám phá hành trình nắm bắt cơ hội để trở thành một “bậc thầy kinh doanh” của doanh nhân Lee Byung-chul – người sáng lập Tập đoàn Samsung qua Bộ ba xuất chúng Hàn Quốc – Chân dung những nhà sáng lập Tập đoàn Samsung, LG và Hyundai do Alphabooks phát hành:

Bộ ba xuất chúng Hàn Quốc doanhnhansaigon

Lee Byung-chul là con út muộn trong một gia đình có hai con trai và hai con gái. Ông sinh năm 1910 tại thôn Junggyo, xã Jeonggok, huyện Yiryeong, tỉnh Gyeongnam. Gia đình ông thuộc hàng khá giả, trong nhiều đời, nhưng họ luôn giữ khoảng cách với chuyện chính sự, chỉ sống bình lặng tại quê nhà.

Thuở thiếu thời của Lee Byung-chul có thể được tóm gọn trong hai chữ “bỏ học”. Ông làm gì cũng bỏ cuộc giữa chừng.

Mùa thu năm 1937, sau khi mất sạch số tài sản kiếm được từ đầu cơ đất, Lee Byung-chul đi du lịch một chuyến dài hai tháng. Bắt đầu từ Busan, ông qua Seoul, đến Bình Nhưỡng, băng qua Sinuiju, Wonsan, Heungnam, đến Trường Xuân, Thẩm Dương ở Mãn Châu rồi sang tận Bắc Kinh, Thanh Đảo, Thượng Hải. Thời đó, giao thông không phát triển như bây giờ nên ông đi lại bằng tàu lửa là chính.

Chuyến du lịch này của ông vừa nhằm xoa dịu tinh thần, vừa để điều tra thị trường để bắt đầu một ngành kinh doanh mới. Trong thời gian này, Lee Byung-chul tập trung tìm hiểu giá cả hàng hóa và quá trình lưu thông phân phối. Ông nhận thấy ở Mãn Châu rất hiếm táo và đồ khô, hầu như không có tiệm nào chuyên nhập hàng của Hàn Quốc đem về Trung Quốc bán. Do đó, giá của táo và đồ khô ở đây đắt hơn rất nhiều so với ở Hàn Quốc.

Với những trải nghiệm có được qua hai tháng đi du lịch, Lee Byung-chul chuyển sang hoạt động trong ngành thương mại. Trở về nước, ông lập tức bắt tay vào điều tra cặn kẽ mặt hàng trái cây và hải sản khô để chuyển sang Trung Quốc bán. Ông tính đến cả rủi ro khi giá cả tăng đột biến do mất mùa và khả năng cung cấp đủ hàng đúng hẹn.

Điều Lee Byung-chul xem trọng nhất chính là mạng lưới giao thông. Mặc dù ở Trung Quốc có rất nhiều địa phương trồng táo nhưng người Mãn Châu hầu như không có cơ hội tiếp cận với mặt hàng này. Nguyên nhân chính là do mạng lưới đường sắt của Trung Quốc chưa thể hỗ trợ vận chuyển. Câu hỏi đặt ra là để chở táo và đồ khô bằng tàu hỏa đến Mãn Châu thì xuất phát từ đâu là tốt nhất? Đó chính là Deagu. Đây là điểm dừng lớn của tuyến Gyeongbu và cũng là một đầu mối giao thông quan trọng, nơi tập trung đặc sản của vùng Gyeongbuk.

Ngành thương mại là ngành đã tạo cơ hội cho Lee Byung-chul tích lũy vốn để bước vào sản xuất. Ngành này cũng góp phần quyết định vào việc bồi dưỡng ông thành một doanh nhân tiêu biểu của Đại Hàn Dân Quốc vào những năm 50, 60.

Ngày 1/3/1938, tấm biển “Samsung Thương hội” được treo trước tòa nhà gỗ bốn tầng với hai tầng hầm nằm ở số 61-1 phường Inguo, gần chợ Seomun, thành phố Deagu. Tổng số vốn của tiệm buôn là 30.000 won. Tập đoàn Samsung ngày nay có nguồn gốc từ Samsung Thương hội, có nghĩa là “Tam Tinh”. “Tam” là lớn, nhiều, mạnh – là con số yêu thích nhất của người Hàn Quốc. “Tinh” chỉ những vì sao sáng, cao và lấp lánh muôn đời.

Samsung Thương hội gom rau quả tươi ở gần Deagu và hải sản khô ở Pohang, sau đó đem đến Mãn Châu bán. Trong quá trình ấy, Lee Byung-chul lại thêm vào một mặt hàng mới là mì. Ông mua máy xay bột và máy ép mì để tự sản xuất. Đây chính là xuất phát điểm của Tập đoàn toàn cầu Samsung.

Lee Byung-chul tiến hành đồng thời hai lĩnh vực thương mại và chế biến mì sợi nhằm chia sẻ rủi ro. Ông đang làm theo phương pháp của James Tobin – người từng đoạt giải Nobel Kinh tế, rằng “không nên bỏ tất cả trứng vào một rổ”.

Sau những tháng ngày vất vả, cuối cùng, sau chưa đầy hai năm, số nợ 10.000 won vay để mua tòa nhà làm Samsung Thương hội cũng được trả hết. Sau khi gom góp được ít tiền từ kinh doanh tiệm buôn, Lee Byung-chul tiến vào ngành rượu, vì lúc này chính quyền đô hộ Nhật đang theo đuổi cuộc chiến tranh với Trung Quốc nên tăng cường nguồn thu thuế với các mặt hàng nhu yếu phẩm chính, chỉ có một mặt hàng không bị kiểm soát là rượu được sản xuất ở những cơ sở có giấy phép. Nhưng khi công việc kinh doanh vừa vào guống thì Lee Byung-chul lạc lối.

Lee Byung-chul sa vào con đường ăn chơi. Đêm nào ông cũng cùng các chủ cơ sở sản xuất rượu khác đến các tửu lầu đến sáng mới về. Không thể làm chủ được tiền bạc và thời gian. Rồi năm 1941 mẹ ông qua đời ở tuổi 70. Cú sốc khiến người con trai út như ông càng dựa vào rượu để giải khuây.

Hàn Quốc được giải phóng (ngày 15/8/1945) đã mang lại cho ông cơ hội nhìn lại bản thân cũng như cung cách làm ăn thiếu mục đích và sứ mệnh của mình.

Ông tự nhủ: “Ta có thể làm gì để cống hiến cho đất nước đã được giải phóng? Đúng vậy. Con đường phụng sự tổ quốc của ta chính là hiến thân cho kinh doanh”.

Lee Byung-chul - người sáng lập Tập đoàn Samsung doanhnhansaigon
Lee Byung-chul trong mắt nhân viên là một người nghiêm khắc, một doanh nhân cầu toàn

Công việc kinh doanh ở Deagu dần đi vào ổn định. Lee Byung-chul bắt đầu trăn trở không biết nên tiếp tục duy trì công việc ở Deagu hay nên mở rộng địa bàn lên Seoul. Nếu bỏ hết những thành tựu dày công gây dựng ở Deagu để đến Seoul làm lại từ đầu thì quá mạo hiểm. Tuy vậy, Lee Byung-chul lại nghĩ, nếu chỉ có được chút thành công đã thỏa mãn, không tiếp tục phấn đấu thì sau này làm sao làm được việc lớn. Thế là ông dẫn gia đình lên Seoul.

Ở Seoul, ông cũng không bắt tay vào kinh doanh ngay mà xem xét cặn kẽ tình hình trong và ngoài nước trước.

Tháng 11/1948, một năm sau khi đến Seoul, Lee Byung-chul thuê miếng đất rộng khoảng 330 mét vuông để dựng lên Công ty Samsung C&T (Construction & Trading) chuyên nhập khẩu đường, dược phẩm, phân bón và xuất khẩu mực, thạch rau câu, cặn dầu hạt bông sang Hồng Kông, Macao.

Khi mới mở công ty Samsung C&T, Lee Byung-chul cùng làm với một người đồng hương là Cho Hong-je. Ban đầu, ông giữ 75% cổ phần, còn lại 25% thuộc về 5 người trong đó có giám đốc điều hành Cho Hong-je và phó giám đốc kinh doanh Kim Seng-gi. Sau đó, ông tạo điều kiện để mọi nhân viên trong công ty đều có thể trở thành cổ đông. Lợi nhuận được chia theo tỷ lệ cổ phần. Đây chính là chế độ khuyến khích nhân viên công ty trở thành cổ đông, mục đích để gieo vào tư tưởng của nhân viên nhận thức của người làm chủ. Khi lợi nhuận được chia cho mình nhiều hơn, các nhân viên sẽ càng hăng hái hơn, càng vui vẻ làm việc giúp công ty phát triển hơn.

Tháng 3/1950, chỉ hơn một năm sau, Samsung C&T đã lãi đến 130 triệu won. Công ty làm ăn thuận lợi được một thời gian thì chiến tranh Triều Tiên nổ ra. Toàn bộ hàng hóa đều bị đốt phá. Vậy là tài sản lại tiêu tán một lần nữa. Toàn bộ số tiền kiếm được tan biến – như một giấc mơ.

Sau khi Nam Hàn giành được Seoul, Lee Byung-chul chuyển xuống Daegu với hai bàn tay trắng. Khi gặp nhau, Lee Chang-eop, người chịu trách nhiệm công việc kinh doanh ở Daegu của Lee Byung-chul đã đưa cho ông số tiền 300 triệu won là khoản lợi nhuận kiếm được ở Deagu trong thời gian qua. Lee Byung-chul gây dựng lại sự nghiệp từ số tiền mà người đồng sự trung thành đã giữ cho ông.

Lee Byung-chul đến vùng tị nạn Busan, thành lập lại Công ty Samsung C&T, tiếp tục nhập đường và phân bón từ Hồng Kông về. Lợi nhuận ròng sau 6 tháng là 1 tỷ won, sau một năm là 6 tỷ won.

Mặc dù đã kiếm được bộn tiền, nhưng Lee Byung-chul vẫn trăn trở: “Tại sao chúng ta không thể tự sản xuất những thứ chúng ta dùng?”.

Sau khi phân tích tình hình, Lee Byung-chul quyết định ngừng kinh doanh thương mại để chuyển sang sản xuất, bất chấp sự e ngại của các chuyên gia và lãnh đạo các ban ngành, sự phản đối của ban giám đốc công ty…

“Nhiều trường hợp sẽ không thể có được kết luận cuối cùng nếu chỉ dựa vào những con số điều tra. Khi đó, trực giác của nhà lãnh đạo vô cùng quan trọng. Tuy nhiên, trực giác ấy phải được đặt trên nền tảng của kế hoạch chi tiết và kinh nghiệm phong phú trong cuộc sống, dựa trên kết quả điều tra cụ thể. Ngoài trực giác nhạy bén, một doanh nhân còn cần có sự quyết đoán để biến trực giác thành hành động thực tiễn”.

Với tư duy ấy, Lee Byung-chul đã lần lượt thành công trong việc sản xuất đường, dệt len, vải – những mặt hàng mang nhãn “Made in Korea”. Lee Byung-chul trở thành người giàu nhất Hàn Quốc vào thập niên 1960, đóng góp cho ngân sách nhà nước 4% tổng số thuế trên cả nước.

Quy mô của Samsung ngày càng lớn khiến Lee Byung-chul gặp khó khăn trong việc trực tiếp quản lý các công ty thành viên. Phòng thư ký Samsung, nơi được mệnh danh là “Nhà Xanh của giới tài chính” đã ra đời nhằm mục đích điều tiết hoạt động của tập đoàn. Chức năng của Phòng thư ký ban đầu chỉ là về nhân sự, sau đó mở rộng sang kế hoạch, tài vụ, kiểm tra, tín dụng, quản trị kinh doanh, quảng bá. Lee Byung-chul theo dõi và kiểm soát toàn bộ tổ chức của mình thông qua Phòng thư ký. Ông không trực tiếp kiểm tra nhà máy, mà chỉ cần yêu cầu Phòng thư ký phân tích, chẩn đoán và kiểm tra.

Do sự cầu toàn của Lee Byung-chul, Phòng thư ký luôn phải cố gắng hết sức và luôn trong trạng thái căng thẳng để không phạm phải bất kỳ lỗi nào dù nhỏ nhất. Lớn lên cùng người cha không mấy tình cảm, Lee Byung-chul cũng mang phong cách của một doanh nhân lạnh lùng. Hình ảnh ông trong mắt nhân viên là một người nghiêm khắc, một doanh nhân cầu toàn.

Không hài lòng với những gì mình có, chính sự nỗ lực ấy của Chủ tịch Lee đã trở thành nguồn động lực tạo nên một doanh nghiệp lớn như Samsung ngày nay. Không phải lúc nào thử thách cũng mang đến thành công. 90% thử thách mới sẽ mang lại thất bại. Nhiều người sợ thất bại nên không dám thử. Tuy nhiên an phận với hiện tại chính là nguyên nhân dẫn đến thất bại.

Trong hơn 7 năm tiếp theo, Lee Byung-chul và công việc kinh doanh của Samsung C&T đã gặp nhiều khúc quanh, bao gồm cả việc ông về “ở ẩn” (được cho là để thoát khỏi sự chỉ trích của dư luận và ngầm xin chính quyền nương tay với người con trai thứ đang bị giam giữ). Những điều ông nói khi chứng kiến tang lễ của Tổng thống Park Chung-hee có để xem là đủ kể câu chuyện này:

“Người nằm trong quan tài kia là người đã khiến Samsung của chúng ta nhiều lần điêu đứng! Tuy nhiên, nghĩ ở một góc độ khác, chính ông lại là người đã nuôi lớn chúng ta. Không phải ông lúc nào cũng luôn để mắt, giám sát chúng ta, bắt bẻ mỗi khi chúng ta sơ suất dù chỉ là một chút đó sao? Cũng chính nhờ vậy mà chúng ta mới luôn nỗ lực để không phạm bất cứ sai lầm nào dù là nhỏ nhất. Từ khi Tổng thống Park nắm quyền, công việc kinh doanh của công ty chúng ta trở nên minh bạch và bền vững, có được điều này cũng là nhờ chúng ta lúc nào cũng phải cẩn thận để không bị nắm thóp. Ở một phương diện nào đó, có thể nói rằng chính Tổng thống Park là người đã hiện đại hóa công ty chúng ta, biến nó trở thành một doanh nghiệp tiên tiến”.

Trong bài phát biểu chúc mừng năm mới 1968 với chủ đề “Tiến bộ là sản phẩm quan trọng nhất”, Lee Byung-chul đã bày tỏ ý định quay trở lại thương trường. Ông nói: “Giữa thương trường khốc liệt như hiện nay thì đứng yên và bảo thủ cũng đồng nghĩa với đình trệ và suy thoái. Tư tưởng tiến bộ là sản phẩm quan trọng nhất của Mỹ có thể áp dụng được vào thực trạng các doanh nghiệp của nước ta. Theo đó, Tập đoàn Samsung sẽ cải tổ lại hệ thống, tạo nền tảng nội bộ vững chắc, tìm kiếm những ý tưởng sáng tạo để dốc toàn lực vào việc tìm kiếm phương pháp quản lý vốn, phát triển ngành công nghiệp mới, qua đó bảo đảm cho sự phát triển không ngừng của doanh nghiệp”. Và lĩnh vực mà ông quan tâm lúc đó là ngành điện tử.

Lee Maeng-hee – con trai cả của Lee Byung-chul giải thích vì sao ông chọn ngành này mà không phải là ô tô: “Lý do cha tôi chọn ngành điện tử là vì giá trị thặng dư của sản phẩm được quyết định bởi kích cỡ, mà theo quan điểm của cha tôi thì 1 gam hàng điện tử sẽ có giá trị thặng dư là 17 won, trong khi 1 gam xe ô tô chỉ có giá trị thặng dư chưa đầy 3 won. Tôi tin rằng việc cha tôi khăng khăng bắt đầu làm ngành điện tử trước có liên quan đến mối quan hệ khăng khít của ông với các nhà doanh nghiệp Nhật Bản, những người từng qua lại với ông trước đây. Tất cả bạn bè, chiến hữu của cha tôi đều là những doanh nhân trong ngành công nghiệp điện tử”.

Việc bắt đầu ngành công nghiệp điện tử cũng gặp vô số khó khăn từ chính quyền cho đến các doanh nghiệp cùng ngành. Nhưng cuối cùng Lee Byung-chul đã tìm được cơ hội cho riêng mình.

Tháng 1/1969, Lee Byung-chul lập ra Công ty Công nghiệp Điện tử Samsung – tiền thân của Công ty Điện tử Samsung sau này. Ông đã sang Nhật gặp Iue Toshio – Chủ tịch Sanyo. Về nước sau chuyến tham quan nhà máy của Sanyo, Lee Byung-chul lập tức triệu tập ban giám đốc rồi chỉ thị cấp dưới tìm cho ra một khu đất xây dựng nhà máy rộng từ 410 nghìn pyeong (khoảng 120.000 mét vuông – bằng với nhà máy của Sanyo) trở lên. Quan điểm của Lee Byung-chul là: “Bây giờ khu đất 410 nghìn pyeong ấy có thể là quá rộng, nhưng không bao lâu nữa chúng ta sẽ còn cần nhiều hơn thế”.

Tháng 12/1969, Công ty Điện tử Samsung – Sanyo được thành lập với số vốn điều lệ 50 triệu đô la, trong đó Samsung đóng góp 50%, Sanyo 40%, phần còn lại của Sumitomo.

Năm 1972, khi nhà máy sản xuất tivi vừa hoàn thành, Lee Byung-chul đã quyết định chấm dứt mối quan hệ liên doanh với Sanyo.

Dù “sinh sau đẻ muộn” trong giới điện tử, nhưng đến năm 1974, Samsung đã bỏ xa các đối thủ cạnh tranh để trở thành doanh nghiệp đầu tiên trong nước sản xuất được tivi màu. Bước vào những năm 1980, Samsung bị Goldstar soán ngôi và phải chấp nhận vị trí thứ hai suốt nhiều năm trong lĩnh vực sản xuất các mặt hàng điện tử gia dụng như máy giặt, tivi v.v…

Tháng 3/1982, Lee Byung-chul bay sang Mỹ nhận bằng tiến sĩ danh dự ngành Quản trị kinh doanh do Đại học Boston trao tặng. Trong chuyến đi này, ông đã đến hai nơi: trụ sở Hewlett-Packard (HP) ở San Francisco và nhà máy chất bán dẫn của IBM. Vừa trở về nước, Lee Byung-chul lập tức chỉ thị cho nhân viên lập kế hoạch kinh doanh chất bán dẫn.

Ngày 8/2/1983, sau một đêm thức trắng, Lee Byung-chul đã quyết định dấn thân vào ngành công nghiệp bán dẫn. Lý do khiến ông đưa ra quyết định này là bởi giống như ngành điện tử, chất bán dẫn có giá trị thặng dư cao hơn sản phẩm của những ngành công nghiệp khác.

Tháng 11/1983, Lee Byung-chul tiếp Steve Jobs tại văn phòng của mình. Jobs muốn đề nghị Lee Byung-chul hợp tác với mình thay vì với IBM. Jobs bị cuốn hút trước hệ thống đại lý của Samsung, bởi chỉ cần chiếc máy tính Mac của ông lọt được vào hệ thống phân phối trải dài trên cả nước này, chiếc PC của Apple rất dễ đến tay khách hàng Hàn Quốc.

Tuy nhiên, Lee Byung-chul dường như không chấp nhận lời đề nghị của Jobs. Lúc này, toàn bộ mối bận tâm của ông dồn cho việc sản xuất chất bán dẫn, và ông cũng không lường trước được ngành PC lại lớn mạnh như vậy trong tương lai.

Sau đó, Jobs đã không trở thành nhân vật đối đầu với IBM mà lại đối đầu với Công ty Điện tử Samsung của Lee Byung-chul. Chắc hẳn Lee Byung-chul cũng không phiền lòng vì dự đoán sai lầm của mình, bởi nó chứng tỏ Samsung đã trở thành doanh nghiệp tầm cỡ quốc tế, ngang hàng với Apple.

Một doanh nhân nhạy bén luôn biết điều mà thời đại cần nhất là gì. Có một thời Lee Byung-chul từng bị chỉ trích là chỉ sản xuất hàng tiêu dùng. Lee Byung-chul nhắm đến nhu cầu lớn nhất của mọi người lúc bấy giờ, trong bối cảnh ngành công nghiệp nặng và hóa chất dễ bị suy thoái trước các cuộc khủng hoảng kinh tế thế giới khi nhu cầu đột ngột giảm mạnh. Một ngành khác cho thấy rõ sự nhạy bén của ông là ngành công nghiệp chất bán dẫn. Lúc bấy giờ, thị trường chất bán dẫn đang do Mỹ và Nhật chia nhau nắm giữ, Hàn Quốc tham gia sau nên cơ hội thành công rất mong manh. Dù vậy, Lee Byung-chul vẫn theo đuổi ngành này, đó là vì ông đã thu thập và nắm bắt rất kỹ về tình hình biến động của thế giới. Nhờ sự lựa chọn ấy mà Hàn Quốc đã gặt hái được thành công bước đầu trên con đường trở thành một cường quốc công nghệ thông tin.

Trước khi làm bất cứ việc gì, Lee Byung-chul đều bắt đầu từ việc thu thập tài liệu và thông tin. Từ đâu mà Lee Byung-chul có tố chất ấy? Lee Byung-chul luôn phải cố gắng hết sức để không phạm phải bất cứ sai lầm nào, dù là nhỏ nhất, với mong muốn được người cha lãnh đạm của mình công nhận. Muốn vậy, ông buộc phải làm việc với sự chuẩn bị chu đáo, không được phép vội vàng.

Trong tự truyện của mình, Lee Byung-chul viết: “Cha tôi không cho phép tôi vội vàng khi làm bất cứ việc gì. Ông nói không được xử lý mọi việc một cách quá sức”. Khi còn nhỏ Lee Byung-chul liên tục chuyển trường mà vẫn không thể thích nghi được với môi trường mới, nhưng khi trưởng thành và đủ chín chắn, ông lại làm theo những gì cha mình đã dạy – Trước khi kinh doanh bất cứ lĩnh vực gì, ông đều lập kế hoạch tỉ mỉ và điều tra cặn kẽ.

Lee Byung-chul là người cầu tiến, luôn cố gắng vươn lên vị trí dẫn đầu. Tuy sinh sau đẻ muộn so với LG, nhưng Công ty Điện từ Samsung đã vươn lên vị trí số 1. Samsung cũng đi sau Mỹ và Nhật trong ngành công nghệ bán dẫn nhưng cuối cùng đã giành được vị trí dẫn đầu trong giới.

Tháng 5/1986, Lee Byung-chul phải đến bệnh viện khám và được xác định bị ung thư phổi. 5 giờ chiều ngày 19/11/1987, Lee Byung-chul từ trần, hưởng thọ 87 tuổi. Nơi yên nghỉ cuối cùng của ông là một nông trại ở Yongin. Việc này đã được ông căn dặn trước khi mất: “Bên kia có vẻ được, phía trước có nước chảy, ngọn núi phía sau trông cũng ấm cúng. Chỗ này thì chắc mùa hè sẽ rất mát mẻ, còn mùa đông lại vô cùng ấm áp”.

KIM NGỌC

“Ông lớn” bán lẻ điện tử và dấu hỏi cho tương lai

Khi thị trường di động đã bão hòa, Thế giới Di động sẽ chọn đâu là “nồi cơm” chính?

CTCP Đầu tư Thế giới Di động tiền thân là Công ty TNHH Thế giới Di động, thành lập vào tháng 3/2004, khai trương siêu thị đầu tiên tại TP.HCM. Sau khi nhận vốn đầu tư của Mekong Capital, năm 2007, doanh nghiệp chuyển sang mô hình công ty cổ phần.

Mặc dù tính đến nay đã 11 năm phát triển, song Thế giới Di động niêm yết trên sàn chứng khoán khá muộn so với nhiều doanh nghiệp khác. Ngày 14/7/2014, công ty niêm yết 62,7 triệu cổ phần trên HoSE, mã chứng khoán MWG.

Trải qua chừng ấy năm, tính đến tháng 10/2016, Thế giới Di động đang có tới 1.102 siêu thị trên toàn quốc, trong đó chuỗi Thegioididong.com có 929 siêu thị và chuỗi Điện máy Xanh có 173 siêu thị. Số lượng cổ phiếu đang lưu hành trên thị trường của MWG cũng đã lên tới 146,5 triệu cổ phiếu với thị giá nằm trong top những cổ phiếu có giá cao nhất sàn chứng khoán.

Thế giới Di động nổi lên trên thị trường đầu tiên phải kể đến mảng bán lẻ điện tử điện máy. Mặc dù doanh nghiệp không phải là kẻ tiên phong trong lĩnh vực này, song nhờ thái độ phục vụ và dịch vụ hậu mãi chu đáo nên mặc dù giá sản phẩm của Thegioididong.com thường cao hơn mặt bằng chung nhưng vẫn được nhiều người tin dùng.

Chưa an phận, doanh nghiệp vẫn tiếp tục phủ sóng hệ thống siêu thị. Tốc độ mở siêu thị của MWG khá chóng mặt khi chỉ tính riêng trong 10 tháng đầu năm 2016, MWG đã mở 469 siêu thị trên toàn quốc, ứng với tốc độ 3 ngày mở 2 siêu thị. Cùng với đó, công ty lấn sân sang lĩnh vực bán lẻ tạp hoá với chuỗi thử nghiệm mang tên Bách hoá Xanh.

Phát triển nhanh, mạnh mẽ song cùng đi cùng với đó là không ít thách thức.

Tốc độ tăng chi phí nhanh hơn doanh thu, hàng tồn kho cỡ “khủng”

Báo cáo tài chính quý III/2016 cho thấy, doanh thu thuần quý III đạt 11.126 tỷ đồng, tăng trưởng 67% so với cùng kỳ năm ngoái. Tuy nhiên cùng với đó, tổng chi phí bán hàng và chi phí chiếm 1.313 tỷ đồng, chiếm 71% lợi nhuận gộp và tăng 93% so với cùng kỳ 2015.

Đây là vấn đề tất yếu khi tốc độ mở cửa hàng nhanh, dẫn đến chi phí bán hàng và chi phí quản lý tăng cao trong khi các cửa hàng mới cần có thời gian để có được mức doanh thu ổn định.

Trong 9 tháng 2016, doanh thu mảng điện thoại tăng 50% trong khi số lượng cửa hàng tăng 85% và doanh số cửa hàng cũ tăng 10 – 11% cho thấy doanh thu của các cửa hàng mới thấp hơn khá nhiều so với cửa hàng cũ. Với số lượng siêu thị hiện tại và thị trường di động cũng đang tiến tới điểm bão hoà nên tốc độ mở cửa hàng của MWG có thể sẽ chậm lại vào năm tới.

Báo cáo tài chính quý III/2016 cho thấy, doanh thu thuần quý III đạt 11.126 tỷ đồng, tăng trưởng 67% so với cùng kỳ năm ngoái.

Cùng với bài toán chi phí, MWG cũng đang có khoản hàng tồn kho trên 6.611 tỷ, chiếm 65% tổng tài sản doanh nghiệp, tính đến cuối quý III/2016.

Điện thoại di động vẫn là mặt hàng có lượng tồn kho lớn nhất với tổng giá trị lên tới hơn 3.406 tỷ đồng, tăng 16,7% so với đầu năm và chiếm 51,5% tổng tồn kho.

Đứng thứ hai là thiết bị điện tử, chiếm 25,6% tổng tồn kho, đạt hơn 1.695 tỷ đồng. Đứng thứ ba và thứ 4 là phụ kiện và máy tính bảng, với giá trị tồn kho lần lượt đạt hơn 440 tỷ đồng và gần 377 tỷ đồng.

Thiết bị gia dụng là mặt hàng có giá trị tồn kho tăng mạnh nhất, với mức tăng lên tới 66,8% so với đầu năm, đạt hơn 332 tỷ đồng. Máy tính xách tay tăng 58,8%, lên gần 156 tỷ đồng.

Thị trường di động bão hoà, “nồi cơm” của MWG sẽ đi đến đâu?

Thị phần mảng di động của MWG hiện nay đã khoảng 38%, mặc dù vẫn đang dần chiếm khách hàng của các cửa hàng nhỏ lẻ song do thị trường mảng di động đã có dấu hiệu bão hoà nên tốc độ tăng trưởng mảng này sẽ dần chậm lại.

Mặc dù có thể kỳ vọng vào Điện máy Xanh song trên thực tế, thị trường điện máy khá khó cạnh tranh khi có rất nhiều đối thủ cạnh tranh đã tồn tại lâu đời và chiếm những vị trí đắc địa tại các thành phố lớn.

Người đứng đầu doanh nghiệp cũng đã nhìn thấy những thách thức trước mắt và đã nhanh chóng lập kế hoạch tiến vào lĩnh vực bán lẻ tạp hoá và thương mại điện tử.

Bách hóa Xanh của MWG khi ra đời đã có nhiều ý kiến trái chiều khi “ông lớn” này bỗng dưng muốn đi bán rau, bán thịt. Hệ thống này vẫn đang là một dấu chấm hỏi về mức độ lợi nhuận có thể đưa về cho doanh nghiệp.

Chính ông Nguyễn Đức Tài, Chủ tịch MWG cũng thừa nhận việc tuổi thọ sản phẩm tại Bách hoá Xanh rất thấp, do đó, vấn đề kiểm soát chi phí sẽ là một thách thức không nhỏ đối với MWG.

Nguyễn Đức Tài

Ông Nguyễn Đức Tài, Chủ tịch MWG.

Cùng với đó, thay vì mở thêm nhiều siêu thị Thegioididong.com và Điện máy Xanh như thời gian trước, mục tiêu của MWG tới đây sẽ là mở 80 cửa hàng Bách hóa Xanh trong năm 2017 với diện tích từ 100-200m2, cạnh tranh trực tiếp với cửa hàng bách hóa nhỏ và những chuỗi siêu thị mini khác.

Đây vẫn là một thử thách lớn của MWG, công ty cũng nhận rõ được điều này khi kéo dài thời gian thử nghiệm, và cũng xác định: sẽ phải có “học phí” đối với việc vận hành Bách hóa Xanh, tức là khả năng cao sẽ lỗ trong năm tới.

Về thương mại điện tử, ông chủ MWG cho biết doanh nghiệp đang vận hành 1 trang với ước vọng trở thành một “đại siêu thị online”, tuy nhiên vẫn chưa có nhiều người biết đến.

Trên nhiều “mặt trận”, MWG đều phải đối mặt với những đối thủ đáng gờm. Nếu MWG sau khi nhận được vốn của Mekong Capital để phát triển thì hiện tại, đối thủ là FPT Shop cũng đang có khả năng sẽ về tay đối tác ngoại và được sự hậu thuẫn vững chắc. Việc Lazada vừa được bán cho Alibaba cũng là một mối đe doạ đối với mảng thương mại điện tử của các doanh nghiệp Việt.

Do vậy, mặc dù xác định Bách hóa Xanh và thương mại điện tử sẽ là “nồi cơm chính” của MWG trong tương lai song hiệu quả và lợi nhuận đến đâu vẫn còn cần khá nhiều thời gian để xác định.